VONG HỒN DƯỚI SÔNG 2

Tác giả: Tuấn

Chương 2: TIN DỮ

Thiên nhiên ưu ái cho thôn Đông dòng sông An Dương khúc khuỷu chảy qua. Trải qua bao nhiêu năm tháng, dòng sông này đã gắn bó với biết bao thế hệ từng cắm dùi sinh sống trên mảnh đất hai bên bờ. An Dương không chỉ là dòng sông bình thường, nó còn được xem như là một người bạn tri kỷ không thể thiếu trong nếp sống của thôn dân.
Thôn Đông được dòng sông An Dương bồi đắp tạo điều kiện để canh tác vụ mùa, tăng gia sản xuất. Không chỉ trồng trọt và chăn nuôi, đánh bắt thủy sản ở đây cũng là một trong những nghề giúp người dân ven sông lo cơm áo gạo tiền. Thôn Đông không ồn ào náo nhiệt, cách xa với đô thị sầm uất khiến cho nơi đây đượm một vẻ thanh bình đến lạ. Từ bao đời nay, dân thôn Đông mặc dù còn nghèo khó nhưng luôn giữ được tình cảm xóm giềng, tối lửa tắt đèn cưu mang lẫn nhau. Cuộc sống yên ấm, an bình ấy tưởng chừng như sẽ kéo dài mãi cho đến khi một sự việc kinh hoàng đã xảy ra làm rúng động cả vùng sông nước hiền hoà này.

Sông An Dương khúc khuỷu chảy dài qua nhiều thôn làng, độ rộng hẹp của sông vì thế cũng khác nhau theo từng đoạn. Đoạn sông chảy về hướng cuối thôn Đông được người dân ở đây gọi với một cái tên nghe rất hãi hùng: khúc Câu Hồn. Bởi lẽ tại đó hàng năm có rất nhiều người phải bỏ mạng oan uổng, người may mắn thì tìm thấy xác, kẻ bất hạnh phải táng thây mình dưới lòng sông lạnh lẽo. Khúc Câu Hồn còn là nơi các thi thể tập kết từ thượng nguồn về mỗi mùa lũ dữ khiến nơi đây không khi nào vơi đi được tử khí. Đặc biệt khu vực này thường hay có sương mù bao phủ, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được sự âm u khác biệt. Người dân khu vực ven sông tuy lấy đánh bắt cá làm nghề mưu sinh nhưng rất hiếm người dám chèo lái thuyền tới khúc Câu Hồn, mặc dù nơi đó cho sản lượng thủy sản hơn hẳn so với những nơi khác trên sông An Dương.

Người trong thôn thường truyền tai nhau về những sự kiện quái dị diễn ra tại khúc Câu Hồn. Nào là nơi đó có quỷ nước, ma da lộng hành. Nào là Hà Bá, Giao Long án ngữ, chỉ chờ ai đó lơ đễnh là sẽ trở thành đồ tế cho khúc sông quỷ dị này.
Tuy nhiên, con người chưa bao giờ đầu hàng số phận. Vẫn có người liều mình vượt qua những tin đồn ma quái, bất chấp tiến thuyền vào khúc Câu Hồn chỉ để kiếm thêm con cá con tôm trang trải cho gia đình. Và rồi điều không ai mong muốn đã xảy ra, người thì trở về, người thì nằm lại nơi sông nước lạnh lẽo. Những sự việc đau lòng ấy đã vẽ ra một tương lai tăm tối và nỗi ám ảnh kinh hoàng đến với gia đình người tử nạn và cả toàn bộ người dân thôn Đông.

Trời về chiều, một tiếng hét thất thanh bỗng nhiên phá tan cái không khí tĩnh lặng vốn có của làng quê yên bình. Người dân ra trông thì phát hiện Thế và Chương đầu tóc rối bù, mồ hôi mồ kê thẫm đẫm lưng áo đang hoảng sợ chạy từ sông vào. Cả hai chạy một mạch vào nhà ông Phan, báo tin Ân đã tự ý lái thuyền tới khúc Câu Hồn rồi rơi xuống sông mất tích. Số là sáng nay, Thế, Chương cùng với Ân rủ nhau đi đánh cá. Ba người chèo ba cái thuyền nhỏ ra sông định giăng lưới đánh ít cá để đem ra chợ bán. Theo lời kể của Thế và Chương, lúc hai người đang mải gỡ lưới thì Ân đã tự mình chèo thuyền ra khúc Câu Hồn. Có lẽ Ân phát hiện lưới của mình bị trôi về phía xa, nên anh đã vô thức chèo thuyền theo để lấy lại lưới. Thế và Chương khi phát hiện ra thì thuyền của Ân đã đi về hướng khúc Câu Hồn. Hai người liền hò hét Ân quay trở lại, nhưng Ân đứng trên thuyền cứ như người lạc vía, anh tiếp tục đánh tay chèo đi vào đám sương mù ẩn hiện đầy chết chóc kia. Thế nhìn Chương hoảng loạn, cả hai vội vã lao thuyền định cứu bạn mình. Nhưng còn chưa tới nơi, thuyền của Ân từ khúc Câu Hồn đã quay trở lại, duy chỉ là… chiếc thuyền trống không, còn Ân đã mất tích!

Trong suy nghĩ của Thế và Chương liền khẳng định Ân đã rơi xuống sông làm mồi cho khúc Câu Hồn, quá kinh sợ nên cả hai đã tức tốc quay về nhà ông Phan báo tin tử nạn.
Thế và Chương thay nhau kể lại sự việc vừa xảy ra, cả hai tay chân run lẩy bẩy và sợ hãi tột độ. Ông Phan khi nghe tin dữ lập tức lái thuyền đi tìm kiếm con mình, mặc dù người đàn ông sống quá nửa đời người như ông thừa hiểu khúc Câu Hồn đáng sợ như thế nào. Vài người hàng xóm gan dạ cũng chèo thuyền đi theo ông Phan, với hy vọng có thể tìm thấy Ân, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Nhưng có lẽ trời cao thương cảm với số phận đoản mệnh của Ân, nên ông Phan và mấy người hàng xóm mới bước chân xuống thuyền thì họ liền thấy một thi thể nổi lềnh bềnh giữa mặt sông An Dương. Đứng trên bờ hoàn toàn có thể nhận ra bộ quần áo lao động xanh xanh kia chính là Ân, ông Phan lặng người khuỵu gối xuống đất tuyệt vọng. Vậy là con trai ông đã chết! 

Leave a Reply

error: Nơi xóa tối cổ: HDLOVE.TOP