VONG HỒN DƯỚI SÔNG 7

Chương 7: KỸ QUÁN

Ngọn lửa bập bùng cháy nơi gian bếp in lên vách tường tôn mấy bóng hình chúng tôi cứ thi nhau giật giật. Tôi uống hết ly nước ấm cụ Nghiêm đưa, nhìn sang mấy anh chị ở bên, người thì hào hứng nghe kể, người thì xanh mặt vì sợ. Tôi nhẹ nhàng hỏi cụ:
“Vậy là… cái chết của anh Ân rõ ràng có uẩn khúc bên trong cụ nhỉ?”
Cụ Nghiêm khẽ gật đầu, nhìn ánh lửa đỏ vàng đang cháy trong bếp tiếp lời:
‘’Bởi vậy, khi tôi vớt xác của cậu Ân lên mới có những biểu hiện dị thường như thế, chưa kể lúc đi đưa tang cũng vậy. Tôi khi ấy đã lờ mờ đoán ra được gì đó, khổ nỗi không có bằng chứng nên không thể nói bừa. Nhưng trời cao có mắt các cô các cậu ạ, những kẻ làm điều ác chẳng bao giờ thoát khỏi nghiệp chướng. Lưới trời tuy thưa mà khó thoát, chúng phải trả giá cho những gì mình gây ra…’’
Bằng một chất giọng đặc trưng của người già, cụ Nghiêm tiếp tục dẫn chúng tôi đi sâu hơn nữa vào câu chuyện. Những oan tình uẩn khúc cuối cùng cũng được làm sáng tỏ!

Sau đám tang của bạn mình, Thế và Chương trở lại với cuộc sống thường nhật. Mấy hôm nay Chương có việc phải đi lên huyện, chỉ thấy hắn ghé vào một tiệm cầm đồ. Lúc đi ra Chương đã cầm một túi tiền trên tay, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng hớn hở. Chương dự định chia số tiền ra làm hai, một nửa để cho Thế, nửa còn lại hắn sẽ ở trên huyện vài ngày ăn chơi chác táng.
Dừng chân ở một lầu quán đông người, sẵn có tí tiền trong tay nên Chương ra vẻ dân chơi lắm. Chương ngồi vào một cái bàn giữa gian, gọi ra một bàn đồ ăn đắt tiền kèm với mấy chai rượu Tây xa xỉ. Nốc cả đống hơi men vào người, Chương hơi ngà ngà say, hắn gọi bà chủ quán lại gần nói nhỏ:
‘’Ậc… bà chủ… có biết xung quanh đây chỗ nào có hoa đào đẹp không?’’


Mùi rượu xộc ra từ mồm kẻ say trước mặt những tưởng làm bà chủ quán cau mày, nhưng trái lại bà ta còn nở một nụ cười đon đả:
‘’Úi trời, cần gì phải đi đâu xa, quán em vừa có món hoa đào tươi, ngon, đảm bảo làm hài lòng quan bác.’’
Chương ngước mắt lên nhìn bà chủ trước mặt gật đầu. Câu nói vừa rồi cùng với cách trang điểm trên khuôn mặt môi hồng kẻ xanh hai bên viền mắt khiến Chương nhận ra ngay: nơi đây là một kỹ viện núp bóng dưới một quán ăn.
Chương đứng dậy không vững. Tuy rằng rượu Tây không mạnh bằng rượu truyền thống nhưng với cách uống hổ lốn của Chương cũng khiến hắn cảm thấy loạng choạng. Sau khi nhét vào ngực bà chủ quán xấp tiền, Chương được bà ta đưa lên lầu hai. Bà chủ dẫn Chương vào một căn phòng đưa hương thoang thoảng mùi nước hoa, tiếp đó liền nhẹ nhàng đóng cửa lại kèm theo nụ cười đưa đẩy:
‘’Chúc quan bác ngon miệng nhé.’’
Bên trong này, Chương mắt mũi kèm nhèm thấy gian phòng này có một cái giường buông rèm màu vàng nhạt. Đầu giường kê một bộ bàn trang điểm sáng bóng màu dầu gỗ, ngồi trước gương là một cô gái trẻ đang đợi sẵn. Cô đào thấy Chương vào liền cười đưa tình, dìu Chương ngồi lên giường. Cô đào này có nhan sắc không tệ, đoán chừng chỉ mới hơn hai mươi tuổi. Sẵn cơn cuồng dục trong người, hắn lột áo cô đào ra nhưng rất nhanh cô liền lấy ngón tay chỏ chỉ vào miệng hắn, cười nũng nịu:
‘’Ấy, quan bác vội thế, chưa thưởng cho người ta cái gì đã sỗ sàng với người ta rồi.’’


Chương vui vẻ lấy trong túi ra một cái vòng tay bằng vàng, ban nãy ở tiệm cầm đồ hắn không bán định giữ lại sau này lấy vốn. Nhưng giờ đây, dưới dục vọng cuồng khát cùng với hơi men bốc hỏa lên não, Chương chẳng do dự đưa luôn chiếc vòng tay quý giá cho cô đào kia. Tiền trao cháo múc, cả hai vùi mình vào chăn gối đắm chìm trong cuộc vui hoan lạc đầy dục tính.
Đến nửa đêm, khi hơi men đã cạn hết, Chương mới ngáp ngắn ngáp dài tỉnh dậy. Bên cạnh vẫn là cô đào xinh đẹp đang nằm ngủ, Chương cảm thấy thỏa mãn sau cuộc truy hoan xác thịt vừa rồi. Nhưng bất chợt, Chương khiếp vía nhìn sang thì phát hiện khuôn mặt của ả đào bỗng trắng ợt như xác chết, lớp son phấn bị miệng lưỡi hắn quét liếm đã biến đâu mất thay vào đó là từng mảng da bong tróc ghê tởm. Chương dụi mắt nhìn lại, nhưng cảnh tượng lần này còn khủng bố hơn nhiều : hai bên gò má ả đào từ từ héo rút lại, co hết vào trong để lại những mảng xương trắng hếu cho đến khi chỉ còn cái đầu lâu. Cái gối ả gối đầu lên đầm đìa nước như mới đem giặt, mà cái mùi nước này Chương không thể lẫn vào đâu được, bởi nó là nước của sông An Dương. Lấy tay đập đập lên trán, Chương ngoảnh đầu nhìn lại thì cảnh tượng vừa rồi cũng biến mất, bên cạnh hắn ả đào vẫn đang còn chìm trong giấc ngủ. Chương thở ra một hơi, tự nhủ vừa nãy chắc do hắn tưởng tượng.
‘’Mẹ nó, con điếm này. Ngủ với mày một đêm ông mất toi cái vòng vàng.’’
Chương ngồi bên giường nhìn ả đào mà mặt mũi cau có, hắn cũng không hiểu sao lúc đó hắn lại hào phóng như thế. Lắc đầu tiếc của, Chương định lôi ả dậy tiếp tục cuộc mây mưa cho bõ cái vòng vàng, nhưng một luồng hơi lạnh bỗng chốc dội vào sống lưng làm hắn tái người. 

Leave a Reply

error: Nơi xóa tối cổ: HDLOVE.TOP