VONG HỒN DƯỚI SÔNG 9

Chương 9: NƯỚC SÔNG

Về phần Thế, cái chết của Chương trên huyện hắn vừa tình cờ nghe người ta kể. Mấy hôm nay, hắn cứ ru rú trong góc nhà như kẻ tự kỷ, việc Chương chết càng làm tăng thêm nỗi sợ trong lòng Thế. Vốn là một gã thanh niên cường tráng đô con, vậy mà giờ đây trông hắn gầy tọp hẳn đi như khúc củi khô. Từ hôm đưa ma Ân ra đồng, Thế bị ám ảnh bởi cảnh tượng kinh khủng hắn đã nhìn thấy hôm khiêng quan tài thằng bạn đi chôn. Hôm đó, cái quan tài nặng trịch đè lên vai bốn người đã khiến Thế bở hơi tai, giờ nhớ lại hắn vẫn còn gai người. Lúc gần ra tới mả, hắn ngẩng đầu lên nhìn thì kinh hoàng bạt vía phát hiện vong hồn Ân đang ngồi vắt chân lên quan tài. Cả người Ân ướt sũng, khuôn mặt nở bung đầy máu, đôi mắt đen sâu hoắm hướng phía Thế và Chương bằng một ánh nhìn thù oán. Thế rợn người run rẩy làm cái quan tài chao đảo, ba người còn lại được một phen loạng choạng. Chương khiêng phía sau thấy vậy liền hỏi:
‘’Mày sao thế? Ốm rồi à?’’
Cố giữ cho thân người mình thăng bằng, Thế quay đầu lại sau trả lời nhỏ nhẹ:
‘’Chương… phía… phía trên quan tài.’’
Chương thoáng nghe thấy trong lời nói của bạn mình nét kinh sợ cũng tò mò đưa mắt lên nhìn, nhưng lại chẳng nhìn thấy gì, cái quan tài nặng nề vẫn di chuyển theo từng bước chân của bốn gã thanh niên khỏe mạnh.
‘’Có gì trên đó đâu, mày hoa mắt à? Hay là ốm rồi? ‘’
Thế run run ngước lên phía quan tài, cảnh tượng ban nãy đã biến mất, hắn lắc đầu:
‘’Tao cũng không rõ nữa, nhưng mà…’’
Không để Thế nói hết, Chương liền an ủi:


‘’Thôi cố lên, còn một đoạn nữa thôi là ra đến nơi rồi. Lát mày về sớm nghỉ đi!’’
Chương đoán Thế có lẽ vì mệt mỏi nên nhìn gà hóa cuốc, hắn cũng không quan tâm mấy đến chuyện vừa nãy bạn mình nhìn thấy thứ kinh khủng gì. Đến lúc hạ táng linh cữu Ân, Thế đã xin phép về trước vì cảm thấy không khỏe.
Kể từ hôm đó, đêm nào Thế cũng lên cơn sốt giữa đêm. Hắn liên tục mơ một giấc mơ quái dị. Hồn ma Ân cứ hiện về nhìn hắn giận dữ ngoài cửa sổ, rồi vất vưởng bay là là trên những tán cây trụi lá dọa Thế đến són cả ra quần.

Trời mới nhá nhem tối, Thế nhìn ra đầu ngõ thì thấy một bóng người đang vẫy tay với mình. Thế tò mò ra cổng để xem là ai nhưng khi ra đến nơi thì bóng người kia cũng biến mất. Đằng sau gáy bỗng nổi lên gai ốc, trong đầu Thế giờ đây lại mường tượng ra cảnh vong hồn Ân nhập dương hiện thế. Khuôn mặt của gã thanh niên giờ đây chợt dại đi, tái mét lại không còn chút huyết sắc.
Thế vội vã chạy vào nhà, hắn ngồi thu lại, co ro vào góc giường run như cầy sấy. Xưa nay hắn vốn chẳng tin vào ma quỷ, nhưng những sự việc quái dị từ hôm đưa ma Ân đến bây giờ liên tiếp diễn ra như báo hiệu khoảnh khắc hắn phải trả giá cho tội lỗi mình đã làm.
Bố mẹ của Thế thấy con trai mình dạo gần đây có biểu hiện lạ, hỏi ra thì Thế chỉ trả lời qua loa rằng hắn cảm thấy không khỏe, muốn ở nhà nghỉ ngơi vài ngày. Hôm nọ, Chương có rủ hắn đi lên huyện chơi nhưng Thế liền từ chối vì sợ. Hắn sợ khi ra khỏi nhà sẽ nhìn thấy Ân, hắn sợ vong linh thằng bạn thân bám theo trả thù. Thế một mực nghĩ rằng ở nhà sẽ chẳng có thứ ma tà nào dám đến quấy phá trên mảnh đất tổ tiên nhà hắn, nhưng… hắn đã lầm!


Đến đêm, Thế bật người dậy vì nghe thấy một âm thanh lạ. Tiếng động đó nghe rất kỳ dị, cứ như người ta súc miệng nước muối buổi sáng, thi thoảng lại vang lên òng ọc trong cổ họng. Con chó nhà Thế nuôi lúc này sủa lên inh ỏi, trong đôi mắt của con vật như đã phát hiện thứ gì đó dị thường lắm, thứ mà con người sống trên dương trần không nên nhìn thấy.
Thế đánh bạo ra ngoài sân, hắn cảm thấy lạ vì dường như chỉ có mình hắn nghe thấy tiếng động kia, còn ông bà già nó hình như chẳng hay biết gì. Nuốt một ngụm nước bọt, Thế còn chưa bước ra đến cửa thì chùn bước, hắn lo sợ có thứ gì đó khủng khiếp đang đợi hắn trong bóng tối nên liền vội quay lại giường ngủ đắp chăn lút mặt. Nhưng những tiếng òng ọc kia cứ vang lên nhức nhối giữa đêm, găm thẳng vào tai Thế làm hắn không tài nào nhắm mắt được.
Bất chợt, Thế rùng mình ớn lạnh, hắn cảm nhận được bên dưới giường ngủ của mình có thứ gì đó nhớp nháp đang chuyển động, thi thoảng lại róc rách tiếng nước chảy. Thò tay xuống đất, Thế phát hiện dưới sàn nhà ngập tràn nước, mà cái mùi vị này ngai ngái như mùi nước sông An Dương.
‘’Nước sông lên đêm sao?’’
Thế bàng hoàng bật hẳn người dậy, dưới ánh sáng leo lắt của cái đèn dầu, sàn nhà trong căn phòng Thế nước đã dâng lên tận mắt cá chân. Ở thôn Đông, nước sông lên cao gây lụt lội là chuyện thường niên. Có khi nước lên ban đêm, người dân không chạy kịp phải cúng mạng mình cho dòng nước tàn nhẫn. Nhưng bây giờ nào phải mùa nước lên, mặc dù mấy hôm nay trời cứ xám xịt nhưng hoàn toàn không mưa, nước sông An Dương cũng hiền hoà phẳng lặng chảy như mọi ngày. Chẳng hề có một dấu hiệu nào cho thấy sự xuất hiện của một cơn lũ hoặc nước dâng bất thường!
Chuyện quái quỷ gì đây

Leave a Reply

error: Nơi xóa tối cổ: HDLOVE.TOP