TÁN GÁI 10K 1

Danh Sách Các Tập: TÁN GÁI 10K

Lần gặp đầu tiên]

Mọi chuyện bắt đầu từ khoảng 2 năm trước đây, hồi em mới bắt đầu vào làm nhân viên chính thức của một công ty sản xuất phim – chương trình truyền hình. Một ngày đẹp trời nọ, ông sếp bắt em vào studio quay phim để kiểm soát nội dung (thực ra là đi chơi, vì nội dung kịch bản có sẵn rồi, dẫn chương trình chỉ cần nói theo kịch bản là xong, nên thường chẳng có vấn đề gì cả! )
Hôm đó, ả mặc váy trắng, trang điểm nhẹ nhàng vào làm MC, còn em ngồi xếp bằng ở góc tường, hết ngoáy mũi lại chơi rắn săn mồi, chỉ thi thoảng mới liếc lên nhìn ả vài cái, tầm 5s/lần.
Lát sau, khi xong phần mình, ả tới đứng ngay góc tường nhỏ gần chỗ em đợi phần diễn tiếp theo. Chắc tại studio nhỏ nên không còn chỗ nào khác để đứng.
– Chào em – Mặt em vẫn cắm vào màn hình chiếc 1280 huyền thoại
– Dạ chào anh!
– …

Cuộc trò chuyện rơi vào khoảng không. Phần vì em chẳng quan tâm mấy tới mấy cô gái “người của công chúng” các kiểu, phần vì hôm đó em chơi rắn hơi bị siêu nên cố gắng tập trung phá kỷ lục . Sau này, cái thằng bày em cách tán gái có nói rằng, mấy đứa con gái hot hot kiểu đó thường sẽ khá ấn tượng với những thằng bơ nó. Vì tâm lý ngôi sao, đi đâu cũng được các anh săn đón, tìm cách trò chuyện nó quen rồi

Lúc đang “người nào việc nấy” thì ông đạo diễn gọi hỏi ý kiến em. Kịch bản ổng đang cầm với kịch bản hôm trước ổng đọc có khác vài chỗ. Em thì mới đi làm, cũng chẳng muốn thể hiện gì nhiều nên đẩy cho ổng sắp xếp, chỉ chỉnh lại vài chữ nho nhỏ cho có lệ thôi.

Vấn đề nằm ở chỗ này. Vì phải sửa lại vài chỗ, nên em phải nói với ả MC note lại kẻo nói nhầm. Thế là bỗng dưng định mệnh bắt em phải nói chuyện với em ấy mặc dù trong lòng không muốn
– Em ơi! Em note lại hộ anh mấy chỗ cần sửa lại phát.
– Dạ vâng! Anh nói đi!
– Ủa? Em là người Bắc?
– Vâng! Hà Nội gốc. Sao thế ạ?
– Vì ở đây là Sài Gòn nên anh hơi thắc mắc ấy mà!
– Do em đi học trong này nên…
– Giỏi ha? Con gái đi học xa một mình, lại còn làm việc ở đây luôn nữa.
– Dạ không! Em chỉ làm CTV thôi! Đến khi học xong em lại về Hà Nội.
– Nghĩa là em còn chưa ra trường?
– Chưa ạ! *Cười*

Hôm ấy, ả cười xinh ơi là xinh…

– …
– Em sinh năm nào ấy nhỉ?
– Dạ! Em 94.
Tới khúc đó thì ông đạo diễn nhảy vô họng. Chắc tại thấy bọn em “bàn kịch bản” lâu quá
– Xạo mày! Sao hồi 2 năm trước tao hỏi thì mày bảo mày sinh năm 92.

Em lườm ả?
– Mãi mãi tuổi hai mươi à?

Lần gặp đầu tiên của em và ả năm đó đã diễn ra như thế đấy.

SĐT từ trên trời rơi xuống và mặt dày xin fb]

Mãi tới hôm nay mới được rảnh nên ngồi viết tiếp chuyện cũ cho mấy thím đọc chơi. Dù sao thì giờ em cũng hết buồn rồi

Thường thì các cậu trai hay có thói quen nói chuyện với gái xong xin facebook về tối nói chuyện luôn. Nhưng hôm đó cơ bản là em lười, với lại cũng không bị ả hấp dẫn lắm (hình như trong lòng vốn nghĩ là gái đẹp, lại hay lên hình thế kia thì kiểu gì mới tới lượt mình), nên thôi chẳng để ý xin fb hay sđt làm gì.
Tối hôm đó, bà chị làm bên marketing chịu trách nhiệm đưa đón ả sang công ty gọi cho em báo là có việc bận, nhờ em hôm sau cầm thẻ taxi sang đón ả hộ (hình như em đã nói ở phần trước là ả chỉ cộng tác thôi, nên đưa đón phải do công ty lo). Vì em cũng có tí miệng lưỡi nên em với bà này kể ra thì cũng khá thân. Vậy nên bả nhờ em luôn, đỡ phải email trình bày các kiểu với các sếp cho phiền hà
Hôm đó nhận số, nhận địa chỉ, tiện tay nhận luôn cái cười khúc khích đầy thâm ý của bả. Hình như hôm qua bả thấy em ngồi chém gió với ả nên tạo điều kiện cho em tán thì phải
Ừ thì, tán thì tán
————-

Sáng hôm sau em vác thẻ taxi sang nhà đón ả:

– Xin lỗi! Có phải bé T không?
– Đúng ạ! Anh là?


– Anh là anh P hôm qua có nói chuyện với em trong phòng thu ấy. Em ở đâu ấy nhỉ?
– Dạ em ở Sài Gòn.
– Uy mua! *cười lớn* Hôm nay chị X bận nên nhờ anh sang đón hộ. Mà thú thực với em là Sài Gòn nó hơi lớn một tí nên anh tìm không ra đâu!
– Dạ! Em ở đường NX. Anh đến đó gọi em chạy ra là được!

———–

Hôm đó cũng chẳng có việc gì lớn. Em đưa ả đi làm, trên đường đi có trêu chọc vài câu cho có không khí đại loại như thế này:

– Em học trường Ngoại thương hay Luật (đây cũng là 1 chiêu khá hay đấy ạ! Đặt câu hỏi buộc đối phương phải lựa chọn thế này, dù cho có trật lất chăng nữa cũng sẽ dễ có chuyện để nói)
– Ngoại thương ạ! Sao anh biết?
– Thường thì chỉ có Sv 2 trường đó mới trọ ở đây thôi. Mà chắc là em khỏe gớm lắm chứ chả đùa?
– Dạ bình thường à! Mà sao anh hỏi vậy?
– Thì từ đây sang Ngoại thương xa vật vã, lại còn phải vượt qua bao nhiêu là chướng ngại vật.
– Hì hì. Em đi xe máy.
– Ủa? Thế thôi cho anh chuyển lời khen vừa rồi lại cho cái xe máy của em heng!
– ….

Đại để thế! Có mấy câu hồi xưa cứ xài đi xài lại miết nên nhớ, còn mấy chuyện tầm phào sau đó thì chịu thua

————

Trò chuyện nhiều hóa ra thân. Chiều hôm đó, em ngồi trong studio lấy lap ra lướt fb. Cơ bản là em cực kỳ lười lướt face, nhưng hôm đó đang tính add friend ả để tối ngồi chém gió chơi nên giả bộ cho thiên hạ biết là mình có face.

– Làm việc đi anh! Onl fb chat với bạn gái hoài bị la bây giờ!
– Bạn gái anh còn chưa add friend làm sao chat em?
– Ủa? Sao lại chưa add?
– Vì nó đã xuất hiện trên đời này đâu mà add. Luôn tiện, fb em là gì thế?
– Em nhiều follower quá rồi, không có nhu cầu bổ sung thêm
– Ờ vậy thôi! *tắt fb chuyển qua ms word*
– Đùa thôi mà! Fb của anh là gì để tối em về add. Chớ em full bạn rồi, anh ko add được đâu!

—————-

Tối hôm đó ả add friend em thật. Nhưng hôm đó cũng chỉ chào hỏi vài câu cho có rồi lết xác đi ngủ. Đại loại thì như thế này:

– Tấm hình chụp em hồi chiều nè cô bé (hồi chiều rảnh không có gì làm nên dụ mấy thằng quay phim chụp cho 1 tấm)
– Đẹp ko anh? Em đang onl =đt nên ko xem được.
– Để mai xem rồi biết. Ko đẹp thì cùng lắm mai mốt chụp cho em tấm khác.
– Hehe. Nhớ đó!
– Nói vậy chớ ảnh cũng đẹp. Em làm nền cho anh rất tốt.
– Chơi kỳ nha! Mai chắc phải bắt anh làm nền trả lại cho em.


– Cái đó khó lắm em ạ! Những người đẹp xuất sắc như anh kiểu gì cũng bị tưởng nhầm làm nhân vật chính thôi.
– …

Đại loại thế! Ngày thứ 2 để có nick fb. Hồi ấy cơ bản em cũng không quyết đoán như bây giờ nên chậm chạp thế đấy!

Cuộc hẹn đầu tiên. Coi phim à? Không tệ]

Sau lần nói chuyện hôm đó, em lặng thinh với ả. Nhiều hồi thấy ả viết stt các kiểu cũng không like hay cmt gì cả. Thím nào có ý định tán gái online mà chưa có nhiều kinh nghiệm (em không nói mấy thím có kỹ năng siêu hạng nhé!), thì nhớ lấy điều này: Đúng là gái sẽ để ý đến những người like và cmt stt của mình, nhưng nếu như có thể để gái biết mình từ trước, thì không like/cmt gì hết sẽ càng làm gái suy nghĩ về mình.

Hai hôm sau là thứ 6.

Công ty em nghỉ ngày thứ 7. Vậy nên tối thứ 6 với em là tối cuối tuần rồi.

9h tối hôm đó, em lại onl fb như thường lệ Hôm đó, mục đích chính của em là dụ ả đi coi phim. Hồi đó đang có Frozen, nghe nói hay. Em thì khá là không thích coi phim 1 mình, và đi coi với 1 thằng con trai thì chán chết
Ả chẳng bao giờ mở chế độ chat, nhưng em biết thừa là giờ đó thì trừ phi có việc đột xuất hoặc đi chơi với trai thì chẳng đứa con gái có cả ngàn thằng theo dõi lại không ngụp lặn ở facebook cả

– Em ơi! Chúc mừng em nhé!
– Chúc mừng vụ gì anh?
– Bạn trai em nhắn tin rủ em đi chơi kìa!


– Chém gió! Làm gì có ai nhắn! Mà em làm gì có bạn trai!
– Em ở Sg lâu chưa?
– Lâu rồi ạ! Em năm nay năm tư mà.
– Em lạnh lùng nhỉ?
– Hơ! Sao tự nhiên nói em vậy?
– Năm tư rồi mà chưa chịu có gấu. Đã thế lại không thèm quan tâm đến nguyên tắc tối thượng của người Sg
– Nguyên tắc gì ạ? Mà ko có gấu thì liên quan gì tới lạnh lùng?
– Thứ 7 máu chảy về tim Mà hôm nào anh thèm bia thì gọi cho em nhé!
– Em không uống bia đâu!
– Ai rủ em uống mà tham vậy?
– Chớ anh gọi em làm gì?
– Thì thấy em lạnh quá nên khi nào thèm bia, cần đá thì mang lít nước qua để chỗ em
– :v
– Em ơi! Cẩn thận ruồi!
– Ruồi gì anh?
– Há mồm to thế ruồi bay vào mồm đấy!
– Anh đi chết đi!
– Anh chết rồi em hối hận không kịp đấy!
– Anh chết mắc gì em hối hận?
– Vì không còn ai rủ em đi coi phim nữa


– Ble ble! Đầy người rủ nhé! Mà anh có đời nào rủ em đi coi đâu!
– Thì giờ rủ nè! Mai đi coi Frozen hông :3
– Hông nhé! Đừng có mơ
– Thế thì đành đi coi một mình vậy! Mà nghe nói phim này hay vãi
– Kệ anh! Ai biểu chọc em.
– Giận à?
– Không có! Tại mai em đi dạy thêm.
– Nghỉ đê! Học là chuyện suốt đời, nay ko học mai học.
– Tại em nghỉ nhiều rồi á!
– Nghỉ nhiều rồi mà còn sợ? Mà em dạy cả ngày à?
– Không ạ! Em dạy buổi tối, buổi chiều đi chơi với bạn, còn rảnh buổi sáng.
– Sáng thứ 7?
– Vâng!
– Thôi bớt chém! Thứ 7 làm gì có buổi sáng!
– Sao lại không có ạ?
– Thì anh ngủ từ tối thứ 6, đến khi tỉnh dậy đã là trưa thứ 7 rồi, đời nào thấy có buổi sáng đâu
– Ngủ thế mà đòi rủ đi coi phim!
– Hmm! Thôi được rồi! Vậy anh đi coi buổi chiều.
– Anh đểu!
– À nhầm! Buổi sáng! Hẹn em 9h ngày mai nhé!

Set kèo xong em đi ngủ.

Đi coi phim. Vài ví dụ về động chạm tinh tế và đổi cách xưng hô]

Sáng thứ 7 em đưa gái đi xem phim.
Thực ra thì vì cũng khá lâu rồi nên có nhiều đoạn đối thoại em chẳng còn nhớ nổi nữa. Chỉ có mấy đoạn chat chit trên mạng chưa bị xóa thì mới chép lại được thôi. Vậy nên nhiều đoạn em lướt lướt thì các thím cũng thông cảm mà bỏ qua.
Vẫn như thường lệ, trước khi tới tầm 5 phút, em gọi cho ả một lượt thông báo là mình gần đến. Đến khi còn khoảng cây số thì em lại gọi tiếp bảo ả xuống. Dự tính như thế nên hầu như không cần phải đợi.
Tất nhiên, hầu như có nghĩa là không phải tất cả. Khốn nạn cái là buổi hẹn đầu tiên của em với ả lại đúng ngay cái trường hợp không thường xuyên đó
ĐKM mấy con bé xinh xinh chuẩn bị lâu VKL! Đã gọi trước báo là 5 phút tới, thế mà đến khi mình tới ả vẫn chưa chuẩn bị xong. Đi coi phim tối thui mà làm như lên sàn catwalk bộ sao mà lề mề vãi đái
Tầm 10 phút sau khi tới, tức là khoảng… 9h30 (em cũng trễ hẹn ợ! ), ẻm lò tò đi ra, vận một cái váy màu trắng, cười tươi rói rồi xin lỗi rối rít kiểu “anh đợi em có lâu không, em phải đợi toilet…” các kiểu.
– Không sao đâu em. Ban nãy tính rủ em đi ăn sáng, mà tại đợi lâu nên anh lỡ đi ăn trước rồi. Em chịu khó nhịn đói đi nha
– Gần 10h rồi mà còn ăn sáng gì? Em nấu cơm ăn từ lâu rồi.
– Ghê! Biết nấu cơm luôn! Có ăn được không đó?
– Ngon lắm đấy nhá!
– Hôm nào nấu anh ăn test thử phát
– Đừng có mơ! Em chỉ nấu cho gia đình ăn thôi.
– Cũng đúng. Gia đình mới không nỡ chê
– Giờ chọc em hay là đi?
– Dạ lỗi em! Mời tiểu thư lên xe

Lên xe đi thẳng tới Galaxy Nguyễn Du. Tính ra thì em nhác đi coi phim lắm nên chả biết rạp nào xịn, rạp nào dỏm. Tối hôm trước coi bản đồ thấy rạp đó cũng gần nên chạy thẳng qua đó. Trên đường thì cũng có chọc ghẹo vài câu kiếm mấy quả “động chạm tinh tế” (Mấy thím rảnh đọc mấy cuốn bí kíp tán gái share đầy ngoài đường như ở topic gì em vừa thấy lúc sáng ở voz ấy, từ này phổ biến lắm) kiểu thế này:
– Đường hôm nay chán nhỉ?
– Sao chán anh?
– Chả thấy ổ gà gì cả!
– Ổ gà làm gì?
– Để thắng gấp cho có người ôm mình chơi.
– *đánh vào lưng* ai thèm ôm anh!

Rồi có đoạn thì như này

– Đang mùa khô mới uổng chớ!
– Uổng gì anh?
– Em mặc váy trắng thế này, đi mùa mưa, chạy qua vũng nước cho nó tạt lên mới phê :3
– *đánh vào lưng* ác!

Nói chung là ghẹo ả cười, dụ ả đánh mình vài cái cho nó… có tiếp xúc. Con gái mà! Đánh chả đời nào đau. Mà nó đánh thì tạo cảm giác thân thiết

Lại có đoạn thế này:

– Hồi xưa em có đi tập võ không?
– Không ạ! Mà sao anh hỏi vậy?
– Đánh đau vkl!
– Con trai gì yếu nhớt!
– Con trai không có quyền yếu à
– Yếu thế sao bảo vệ được bạn gái?
– Bạn gái mà mạnh như em thì sao không bảo vệ anh?
– Ờ được! Mai mốt có bị ai ăn hiếp thì gọi em.
– *quay lại nhìn không chớp mắt*
– Anh nhìn gì? Lo chạy đi!

Em vòng tay ra sau cốc đầu ả 1 cái:

– Ngốc quá! Anh lại để cho em lo được à.

Ả im lặng. Chừng đó em đã biết, chỉ cần thêm tí xíu là hạ gục con mồi rồi.

Sáng hôm ấy ngồi xem Frozen. Vừa xem vừa bàn tán vớ vẩn, rồi thì chọc em ấy cười như điên xong về. Nhiều cao thủ có thể hôn em ấy ngay từ bữa đầu tiên. Nhưng em cơ bản là nhát, nên nếu chưa chắc ăn 100% thì em không hôn, kẻo công sức đi tong.

Tối hôm ấy, lại onl lúc 10h. Em ấy nhắn:
– P này! Lúc chiều em đi ăn với bọn bạn. Tự nhiên thấy mấy đứa hài hài trong nhóm nói chuyện chả mắc cười gì nữa hết :'(
– Đúng rồi! Ai bảo em gặp người vui nhất thế giới vào buổi sáng làm chi
– Mà em vừa đọc stt về mẹ của anh. Không nghĩ anh lại là người t/c đến vậy! (Hôm đó sinh nhật mẹ em mà em không về nên viết stt tặng. Mẹ em cũng chơi fb)
– Nghĩa là xưa giờ em thấy anh lạnh lùng tàn nhẫn lắm hở? (trong những lúc sâu sắc như này, dùng “hở” tốt hơn dùng “hả”)
– Không đùa đâu! Đọc xong tự nhiên em nhớ mẹ.
– Nín đi cô gái! Có anh ở đây rồi!
– Hì! Mà P nè!
– Có!
– Lúc nãy ấy. Nghe anh nói “có anh ở đây”, tự nhiên nước mắt em nó trào ra ấy.

(Đoạn phía dưới đáng ra thì nên trả lời “…”, nhưng em bị bệnh nhây. Các thím có đọc thì sau này rút kinh nghiệm, đừng bắt chước em)

– Anh giống mẹ em tới vậy luôn hở?
– Lại giỡn. Em đang nghiêm túc đó.
– Nghiêm túc mà nói thì anh hơi sợ con gái khóc nên chả thích nghiêm túc tẹo nào.
– Hèn chi anh ế!
– Ừ! Em nói anh mới nhớ. Hèn chi vừa đẹp trai, thông minh, lại có duyên, tiêu chuẩn bạn gái lại thấp như anh mà chả có cô nào thèm
– Tiêu chuẩn như nào?
– Là con gái, trời mưa biết chạy vào nhà.
– Cái đó dễ mà ta?
– Ờ! Mà tìm không ra nên chắc anh phải bỏ bớt.
– Giờ chỉ cần con gái thôi hở?
– Không! Chỉ cần biết chạy vào nhà.

Leave a Reply

error: Nơi xóa tối cổ: HDLOVE.TOP