VONG HỒN DƯỚI SÔNG 10

Chương 10: NGUYÊN CỚ

Thế định kêu lên nhưng thanh quản hắn lúc này cứ như người chết bị thắt thòng lọng. Có cái gì đó trong cổ họng chẹt cứng lại không cho hắn thở ra hơi. Đã vậy, Thế vô lực ngã ngồi xuống giường, chân tay hắn mềm nhũn như cọng bún mới trụng nước sôi. Thế muốn đưa tay lên móc trong cuống họng để có thể điều khiển được khẩu hình như hoàn toàn bất thành.
Mặt hắn bắt đầu đỏ lên, trống ngực đập thình thịch như dồn hồi, hình như Thế trông thấy một thứ gì đó đang nổi trên mặt nước dưới sàn nhà. Nước dâng cao hơn, giờ này đã mấp mé tới thành giường. Vật thể đen thui lủi kia cũng xuất hiện dưới con mắt hoảng loạn của Thế: đó là một thi thể.
Thế lập tức nôn oẹ, nước dãi cùng với dịch vị dưới bụng trào ra khỏi miệng làm dậy lên một mùi tanh tưởi tởm lợm. Thi thể kia bốc lên mùi thối của da thịt đang rữa ra, phân huỷ lỗ chỗ khắp toàn thân.
Ánh đèn dầu yếu ớt dưới cái bấc chỉ còn ngắn ngủn, lập loè lên ánh sáng giữa đêm đen đặc im bặt như tờ. Nhìn vào thi thể kinh khủng kia, Thế cảm thấy da đầu mình tê dại, da gà da vịt thay nhau nổi lên từng hồi. Mà lúc này, cảm giác ghê tởm còn chưa thể tiêu hóa hết thì một luồng hơi lạnh buốt theo sống lưng chạy dọc lên gáy Thế. Bộ quần áo xanh xanh của thi thể kia chẳng phải là của Ân sao?
Tuy rằng khuôn mặt của thi thể đã phân hủy quá nửa kèm theo dòi bọ đang lúc nhúc chui lên chui xuống, nhưng Thế không nhận lầm được. Cái xác trương phình vì ngâm nước kia chính là bạn hắn, nhưng rõ ràng hôm đó chính tay hắn khiêng quan tài của Ân ra đồng chôn rồi mà, sao bây giờ xác của Ân lại nằm đây?
Bất chợt, thi thể đang nổi kia bỗng nhiên dựng đứng, hướng phía giường Thế cười man rợ. Âm thanh như oan hồn dưới âm phủ đang tra tấn người phàm tục trót phạm điều sai trái. Cả người Thế run lên bần bật, miệng hắn cứ há ra khép vào như muốn lên tiếng cầu xin thực thể ma quái đang ám toán hắn một con đường sống. Thế không thể ngờ được, vì một phút tham lam của hắn và Chương mà giờ đây phải trả giá như thế này.

Mọi chuyện phải bắt đầu kể từ buổi sáng sớm hôm đó. Thế, Chương cùng với Ân rủ nhau ra sông An Dương đánh cá. Cả ba người cùng hẹn hôm nay đánh tới chiều rồi mai đem ra chợ bán kiếm tiền. Chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như Ân không vớt được cái hộp kia lên.
Trong lúc gỡ lưỡi, Ân phát hiện ra lưới của mình mắc phải một cái hộp nhỏ. Tò mò mở ra xem xét, Ân thấy bên trong là một đống trang sức bao gồm khuyên tai, lắc tay, nhẫn… ánh lên màu vàng kim loại sáng lấp lánh.
Bên cạnh Thế và Chương thấy vậy cũng há hốc mồm kinh ngạc. Dòng sông An Dương này từ thượng nguồn đổ về đây đủ thứ. Vào mùa lũ, nước càn quét xuống hạ lưu nhan nhản những khúc củi, cành cây, quần áo, vật dụng, súc vật… thậm chí là cả xác người. Những đồ vật ấy cứ trôi nổi cho đến khi mắc kẹt vướng vào chỗ nào đó hoặc được người ta dọn đi, số khác thì tiếp tục trôi lang thang vô định trên dòng sông. Dưới hạ lưu người ta nhặt được đồ vật vô chủ không phải là chuyện hiếm, nhưng giăng lưới mà lôi lên được một đống trang sức thế này ngoài Ân ra cũng khó có người tìm được.
“Mẹ kiếp, phát tài rồi. Số mày hên quá!”- Chương nhìn Ân cười cảm thán.
Ân bỗng lắc đầu:
‘’Phát cái khỉ gì, ông bà mình nói: nhặt được bạc thì sang, nhặt được vàng thì lụi. Giờ tự dưng lôi được mấy thứ này lên, tao cũng có chút hơi lo.’’
Thế ở thuyền bên cạnh liền leo tót sang thuyền Ân, lấy tay chúi đầu Ân sang bên hậm hực:
‘’Ôi dào, cơm còn không có mà ăn chứ ở đó mà sang với chả lụi. Theo tao, mày cứ bán quách mẹ nó đi, lấy tiền tiêu không sướng à?’’
Chương cũng tỏ ra đồng tình:
‘’Thằng Thế nó nói đúng đấy, đây là của vô chủ, biết của ai đâu mà mày cứ mê tín.’’


Lời nói của hai thằng bạn thân làm Ân cũng thấy có lý. Đắn đo một chút, hai mắt Ân bỗng sáng lên:
‘’Phải rồi, bọn mày nói cũng đúng. Giờ mà đem bán đi thì mình cầm tiền chứ có phải cầm vàng đâu mà lo nhỉ? Thế thì tao sẽ dùng số tiền đó phụ với tiền quyên góp của thôn hỗ trợ hoàn thiện nốt mấy lớp học cho bọn trẻ con, chứ mùa mưa gió nhìn trường lớp dột mái tao thấy thương chúng nó lắm.’’
Thế nhìn Chương ngẩn ra, những tưởng bạn mình đã thuận theo ý hai người đem bán rồi cùng nhau ăn chia. Ít ra Thế và Chương cũng phải được chút ít nhưng mục đích tiếp theo của Ân khiến cả hai đều tưng hửng.
Thế cau mày nhìn Ân:
“Mày điên à? Của nhặt được là của mình, thì mình dùng, việc chó gì phải đóng góp cho ai.”
Chương thuyền bên tán thành:
“Chứ còn gì nữa, mẹ kiếp, nay tự nhiên nổi lòng tốt thế.”
Ân cầm cái hộp gỗ đựng trang sức trên tay mà thở dài:
“Khổ lắm, đồ này chẳng biết của người chết hay người sống. Mà cho dù của ai đi chăng nữa cũng chẳng phải là của mình. Giờ bảo tao dùng mấy thứ này đem bán để phục vụ mình… tao… tao cứ ngại ngại kiểu gì ấy.” 

Leave a Reply

error: Nơi xóa tối cổ: HDLOVE.TOP