VONG HỒN DƯỚI SÔNG 11

Chương 11: THỦ TIÊU

Thế lúc này không giữ được bình tĩnh, hắn thật sự muốn đấm cho thằng bạn đầu óc ngu si trước mặt một trận:
“Mày ngu bỏ mẹ, nói mãi đếch chịu thông ra được. Đây này, anh em mình bây giờ đang còn phải nai lưng ra đi lùng từng con cá con tôm, giờ tự nhiên có của từ trên trời rơi xuống mà mày lại còn đi quyên góp thì tao cũng lạy mày đấy.”
Nét mặt Ân tỏ ra không vui, lời Thế nói cũng làm tâm trí anh lay động. Nhưng suy nghĩ một hồi, Ân vẫn quyết tâm thực hiện ý định ban đầu của mình:
“Thôi, bọn mày đừng cản tao. Đây là đồ tao nhặt được, dùng vào mục đích nào đó là quyền của tao.”
Chương liếc mắt sang nhìn Thế. Thế điên lắm rồi, hắn và Chương không thể dùng lời nói để làm thức tỉnh đứa bạn cố chấp của chúng. Thế vốn là kẻ cục tính, sẵn cái mái chèo trên thuyền, hắn nhẫn tâm nện thẳng vào sau gáy Ân khiến anh trực tiếp bất tỉnh.
Chương ở thuyền bên cạnh thấy vậy mặt mũi liền tái xanh, hắn gắt lên:
“Thế… Thế… mày làm cái chó gì vậy?”
Đôi mắt Thế đỏ ngầu vằn lên tia máu nhìn vào Ân đang nằm trên thuyền, hắn nghiến răng ken két làm Chương cũng thấy gai người:
“Tao xin lỗi… nhưng tao không thể nhìn mày đem số của cải này đi quyên góp được. Mày không tiêu được thì để tao và thằng Chương tiêu cho.”
Chương lồm cồm bò sang thuyền Ân, hắn run run đưa tay lên mũi Ân kiểm tra. Bất ngờ, Chương ngã ngồi xuống thuyền, miệng hắn bập bẹ ra từng chữ như con nít tập đánh vần:
“Thế… thằng Ân… nó… nó không còn thở nữa!”
Thế giật mình, như còn chưa tin lời Chương nói là thật, hắn cũng đưa ngón tay lên mũi Ân. Chẳng còn luồng hơi thở ra hay hít vào từ lỗ mũi thằng bạn, cú đánh của Thế ban nãy trúng vào chỗ hiểm làm Ân chết ngay tại chỗ.
Mặt Thế đơ ra, hắn cứ lắc đầu nguầy nguậy:


“Không không… tao… tao không cố ý, tao không cố ý phải không Chương. Là do nó không nghe lời tao… tao chỉ…”
Chương hít sâu vào một hơi rồi thở ra, lá phổi của hắn co dãn kịch liệt như hoà vào sự căng thẳng bấy giờ trên thuyền. Cố trấn tĩnh cho đầu óc tỉnh táo, Chương nhìn ra xung quanh láo liên như kẻ trộm:
“Thôi, đằng nào sự cũng xảy ra rồi. Mày mau làm gì đó đi, chứ ai đó mà nhìn thấy thì mày chỉ có tù mục xương thôi Thế ạ!”
Thế ngửa mặt lên trời nhắm mắt lại, đoạn lại quay sang nhìn Chương:
“Đúng, tao phải giải quyết cái xác này, tao không muốn đi tù.”
Bất chợt, Thế quay sang túm cổ áo Chương với ánh mắt lăm lăm đe dọa:
“Mày… mày là bạn thân của tao. Việc ngày hôm nay, tao cấm mày hé răng nửa lời…”
Chưa nói xong câu, Thế nhìn sang cái hộp trang sức kia đổi giọng nhỏ nhẹ:
“Tao với mày chia đôi, được chưa?”
Chương hoảng sợ nhìn Thế, hắn không nghĩ được có một ngày Thế vì lợi ích cá nhân của mình mà tàn nhẫn với bạn bè như vậy. Tham vọng từ đáy tâm hồn nhen nhóm rồi bùng lên mạnh mẽ, Chương rất nhanh chóng đồng hóa với tội ác mà Thế vừa gây ra. Như nắm được Chương đã xuôi theo ý mình, Thế lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Đoạn lại gấp gáp hỏi Chương:
‘’Thế bây giờ… cái xác này tính sao?’’
Trong đầu Chương nhanh chóng nghĩ ra một kế hoạch phi tang xác hoàn hảo, hắn nhìn ra phía đằng xa rồi nhếch miệng cười lạnh:
‘’Tao có cách này. Chỉ sợ mày không dám làm thôi.”
Thế gõ lên đầu Chương một cái đau điếng:
‘’Mẹ kiếp. Giờ là lúc nào còn dám hay không dám. Mày cứ nói toẹt mẹ ra đi.”
Chương vốn là trẻ mồ côi, lớn lên luôn bị bạn bè bắt nạt. Hắn cũng đã quen với những cảnh như thế này nên chỉ đành ấm ức xoa đầu, nói:
‘’Vậy thì mày cứ tống mẹ nó ra khúc Câu Hồn ấy, xem đứa nào dám ra đó xác thực hay không?’’
Thế hài lòng gật đầu:
‘’Ừ ừ đúng rồi, sao tao không nghĩ ra nhỉ? Chỉ cần quẳng cái xác này vào khúc Câu Hồn, rồi bịa ra rằng thằng Ân đã mất tích ở đó, chắc chắn tao với mày sẽ chẳng có chút liên lụy nào cả.’’
Bỗng, Thế quay lại ngập ngừng hỏi Chương:
‘’Khoan đã, nhưng… làm sao để đưa cái xác ra khúc Câu Hồn được. Chỉ cần đi vào đám sương mù kia khác quái nào đi vào chỗ chết.’’
Chương trả lời:
“Không sao, dòng nước hôm nay chảy rất xiết. Mày không cần vào hẳn khúc Câu Hồn, chỉ cần đứng cách đó vài chục mét rồi quăng xuống sông, cái xác này sẽ tự động trôi vào trong đó.”
Thế nghe vậy liền nở một nụ cười điên dại, thanh âm văng vẳng giữa dòng sông không bóng con thuyền qua lại làm cho bầu không khí xung quanh vốn đã âm trầm lại càng thêm phần quái dị.
Kế hoạch thủ tiêu thi thể của người bạn thân nhanh chóng được hai kẻ bất lương thực thi. Thế và Chương lén lút chèo thuyền ra nơi đã định, chúng thẳng tay ném xác bạn mình xuống dòng nước lạnh. Cả hai đứng trên thuyền nhẹ nhàng thở phào, cái xác này sẽ trôi vào khúc Câu Hồn, một đi không trở lại. Thời gian lâu dần, thi thể sẽ bị cá tôm dưới sông thay nhau rỉa thịt cho đến khi chỉ còn bộ hài cốt kinh người. Chẳng có ai có thể biết được tội ác chúng vừa gây ra, Thế cùng với Chương sẽ có được chỗ của cải giá trị kia mà không cần chia chác với Ân. Chúng đều nghĩ mọi chuyện sẽ thuận lợi suôn sẻ cho đến khi cái xác của Ân từ khúc Câu Hồn quay trở lại như muốn ấn định kết cục cho hai kẻ tội nghiệt. 

Leave a Reply

error: Nơi xóa tối cổ: HDLOVE.TOP